Bài viết được đăng bởi : L0ngHack™ Đăng lúc: 10:50:39 l2013-03-17
L0ngHack [Admin] Cấp Bậc: Người sáng lập
Và một chút tình cảm của tuổi mười bảy đến bất chợt, hòa tan vào những suy nghĩ ngốc nghếch, ngờ nghệch của tuổi học trò mơ mộng…
- Mẹ ơi, mây trên bầu trời đẹp quá!
- Ừ, đẹp lắm, ăn cơm đi con…
- Ước gì con là mây, mẹ nhỉ?
- Ừm, làm mây… Há miệng ra nào, ăn hết thìa cơm này nào…
- Con làm bé mây nhé mẹ!
- Ừ, bé mây, ngoan, ăn cơm nào!
Từ nhỏ, tôi rất thích ngắm những đám mấy trắng xốp trôi bồng bềnh trên bầu trời. Chúngcho tôi một cảm giác nhẹ nhàng,dễ chịu khó tả… Thế là bố mẹ gọi tôi là “bé Mây”. Tôi thường ngân nga những câu thơ rất ngungơ về mây – do tôi tự nghĩ ra, chẳng hạn như: “Mây má lây phây // Bé Mây ngoan ngoãn // Mẹ yêu bé mây // Bé Mây yêu mẹ…” Bố và mẹ thường bật cười khi nghe tôi đọc thơ về mây. Còn Nguyên- cậu bạn thannhất của tôi, thì vừa lắc đầu vừa cười lăn lóc, Nguyên bảo tôi là “ mây ngốc” thì nghe có líhơn. Tôi mặc kệ, vẫn hay nhìn mây mơ mộng và đọc thơ về mây.
Nguyên là bạn tôi từ thở bé tí . Chúng tôi cùng lớn lên bên nhau, học chung trường suốt cả 5 năm cấp một đến giờ. Tôi thích mây, thích mơ mông, ca hát, vẽ vời, còn Nguyên chỉ thích mỗi bóng. Lúc nhỏ thì cậu ấy chơi bóng đá, khi cao rồi thì toàn đùa nghịch với trái bóng màu cam chói mắt cùng cái rổ bé tí ở trên cao. Tuy cậy, chúngtôi cẫn rất thân nhau. Tôi là bé mây nên tôi đặt cho nguyên biệt danh là Nắng-Nguyên cực kì ấm áp đối với tôi…
Cuối năm lớp mười một, gia đình tôi phải chuyển nhà xuống ngoại ô thành phố vì bố tôi chuyển công tác . Chuyển nhà có nghĩa là tôi sẽ phải chuyển lớp, chuyển trường… và từ nay tôi sẽ ko còn có ai qua gọi đi học mỗi sáng sớm, không ai gọiđi ăn kem, chơi cùng vào những chiều chủ nhật nữa… Tôi đã khóc một trận no nê khi Nguyênđến tạm biệt tôi. Cậu ấy cũng buồn lắm, Nguyên hứa mỗi tháng cậu ấy sẽ xuống chơi vớitôi một lần, sẽ mua kem cho tôi ăn và ngắm mây cùng tôi nữa… Tôi ngu ngơ gật đầu rồi cười tươi, Nguyên chưa bao giờ hứa mà không làm cả.
Trường mới nên mọi thứ với tôi rất lạ lẫm nhưng cũng không quá khó để tôi quen dần các bạn ở đây rất hòa đồng và cởi mở, họ giúp tôi làm quen với môi trường học mới chỉ cho tôi những điều cần biết nữa. Điều rất đặc biệt là nơi tôi ở rất gầnvới biển, đi dạo một vòng trên cát rồi lặng yên ngắm nhìn mây… Biển chan hòa, xanh biếckhiến tôi có cảm giác lạ lẫm và nhiều thứ thú vị, mới lạ. Nếu Nguyên cũng ở đây thì hay biếtmấy…
***
Tôi gặp Thạch ở biển vào một ngày tràn đầy nắng gió… Thạch là bạn học chung lớp với tôi, cậu ấy rất hay quan tâm và giúp đỡ tôi, Thạch đưa tôi đi chơi rất nhiều nơi ở đây.
- Hi, Hân đến rồi à?
- Ừ, mình đi đâu chơi đây hả Thạch?
- Vào làng, tớ sẽ cho Hân khám phá hết làng chài này luôn!
Thế là Thạch dẫn tôi đi hết mộtvòng làng chài, có rất nhiều thứmới mẻ và kì lạ mà tôi chưa từng gặp bao giờ. Thạch còn trèo lên cây dừa hái quả cho tôiuống nước. Thạch đưa tôi đi dạo biển, biển chiều đẹp miên man, màu xanh biếc của biển rộng lớn thật êm dịu. Thạch bảo tôi mỗi khi buồn nên đi ra biển hít thở không khí trong lành và dễ chịu của biển. Tâm hồn sẽ thoải mái và nhẹ nhàng hơn. Rồitôi gọi Thạch là biển. Thạch mỉmcười rất tươi và gật đầu. Tôi là mây, Nguyên là nắng, Thạch là biển. Vui quá, giá như Nguyên cũng ở đâu thì hay biết mấy. Tôi tạm biệt Thạch về nhà. Thạch tặng tôi một bao đầy những con nghêu đủ màu sắc và1 chiếc chuông gió bằng vỏ sò rất đẹp. Cậu ấy bảo chuông gió đó là do cậu ấy tự làm, Thạch khéo tay thật.
***
Tôi ở đây cũng đã hơn hai tháng, mọi thứ dần quen thuộc hơn, và tôi cũng yêu nơi này nhiều hơn. Nhưng tôi vẫn rất buồn vì mình chưa gặp lại Nguyên. Thật ra, cứ mỗi sáng sớm, tôi vẫn chưa bỏ được thói quen ngủ nướng vì ỉ lại kiểu gì Nguyên cũng đến gọi tôi dậy, mỗi chiều chủ nhật lại chuẩn bị đi ăn kem với Nguyên, Từ bỏ 1 thói quen thật là khó… Tuy rằng ngày nào Nguyên cũng nhắn tin hỏi thăm, cũng chat qua Yahoo! Cùng tôi, Nguyên cứ hứa là: “Ừ! Chủ nhật này tớ sẽ đến”! Nhưngrồi đã mấy chủ nhật qua đi mà chẳng thấy Nguyên đâu.
Tôi quyết định chủ nhật này về lại thành phố, vừa để gặp bạn bè và gặp Nguyên, vừa để đi chơi một bữa. Tôi đã chuẩn bị rất nhiều quà cho Nguyên, nào là một giỏ đầy vỏ sò và sao nhiều màu sắc, một bịch quả dừa nặng trĩu…tôi bắt xe buýt vào chuyến buổi sáng, lòng vô cùng háo hức.
Tôi xuống xe khi trời đã bắt đầu về trưa, tôi đi thẳng xuống nhà Nguyên luôn. Chắc cậu ấy sẽ bất ngờ lắm! tôi vừa đi vừa huýt sáo rất vui. Mây trên bầu trời trắng muốt, gió thổi mây trôi tạo nên