Bài viết được đăng bởi : L0ngHack™ Đăng lúc: 10:50:39 l2013-03-17
L0ngHack [Admin] Cấp Bậc: Người sáng lập
những hình thù kì lạ…
- A! Hân à!
- Cháu chào bác ạ! Nguyên có ởnhà không bác?
- Nó đi từ sáng sớm rồi cháu ạ! Hay là cháu vào nhà ngồi đợi nhé?
- Vâng ạ!
Nguyên không ở nhà. Tôi hơi hụt hẫng một chút, tôi lên phòng Nguyên chờ cậu ấy về. Hồi trước, tôi cũng hay ngồi chơi với Nguyên ở nhà cậu ấy, mọi ngóc ngách của phòng Nguyên đều bị tôi lục tung lên hết. Nhưng giờ, có rất nhiều thứ thật mới lạ. Trên giường Nguyên có một con mèo Hello kity mới, đặt cạnh con chó bôngcủa tôi. Tôi mở ngăn kéo tủ của cậu ấy, cuốn sổ nhật kí màu xanh da trời của Nguyên vẫn nằm ở trong góc tủ. Tôi lấy ra và đọc. Trước kia thì tôi và Nguyên thường hay trao đổi nhật kí cho nhau nên tôi nghĩ mình đọc nhật kí của cậu ấy cũng không sao.
“Ngày tháng năm…
… Ngân là bạn mới của lớp mình,cậu ấy trông thật dễ thương, bọn lớp mình cả buổi học cứ chú ý đến cậu ấy, tất nhiên là mình cũng không ngoại lệ, hi….
Ngày tháng năm…
… Ngân thật dịu dàng và tâm lí, cậu ấy nhờ mình chở về nhà vì bố Ngân có việc bận, tuy Ngân hơi ít nói nhưng cậu ấy rất hay quan tâm đến người khác…
Ngày tháng năm…
… Hôm nay Ngân tặng cho mình con mèo Hello Kitty, bảo là cám ơn mình vì mình đã giúp đỡ cậu ấy rất nhiều, ôi! Ngại quá, mình có làm gì to tát đâu chứ!
Ngày tháng năm…
…Ngân hẹn mình mai đi ăn kem,cậu ấy bảo có việc gì đó muốn nói, nhưng mà mình lỡ bận một dự định khác rồi, phải làm sao nhỉ? Mình rất muốn đi, nhưng cũng không thể hủy dự định này. Thôi, mai tính sau, bây giờ phải ngủ một giấc đã…”
Tôi gấp cuốn sách lại, không códòng nào cho tôi cả, không có tên tôi trong cuốn nhật kí này…Và cũng chẳng có một câunhớ hay gì cho tôi. Tôi muốn khóc quá, dù gì tôi và Nguyên cũng là bạn thân suốt hơn mười mấy năm, tôi luôm xem Nguyênlà một phần quan trọng không thể thiếu của mình. Vậy mà cậu ấy chả thèm nhớ tôi, đã thế cònthích một cô bạn khác nữa chứ! Tôi xịu mặt xuống, bỏ đống đồ lại rồi đi về. Ở lại làm gì, cậu ấy có nhớ tôi đâu. Nắng vô tìnhvới mây…
***
Tôi đi lang thang trên phố, đã lâu lắm rồi tôi không đi qua conđường này. Ngày trước, Nguyên thường chở tôi đi học, ăn kem ở các quán trên đường này. Càng nhớ càng buồn quá. Tôi lên xe buýt về nhà, cũng chẳng còn gì để vương vấn nữa. Nguyên toàn nói dối tôi thôi, cậu ấy có bạn mới rồi, làm sao còn nhớ con bé Mây ngốc là tôi nữa…
Tôi xuống xe, trở về biển vào buổi trưa chiều. Biển đón tôi với những đợt sóng êm dịu nhẹ nhàng xoa bớt lòng tôi. Tôi thật không muốn về nhà bây giờ, mẹsẽ hỏi tôi lung tung đủ thứ và tôi chẳng muốn trả lời. tôi đi thẳng ra biển, ngồi lên vách đá nhìn mây, biển. Nắng trưa không quá gay găt, mây vẫn bồng bềnh trôi, biển êm đềm từng con sóng.
Tôi mơ màng nhìn ra biển, bỗngdưng, nước mắt tôi lăn trào xuống hai bờ má… Không tức giận hay ghét bỏ gì Nguyên cả. Hay là một cảm giác tủi thân gì đó…
- Mây ngốc! tớ biết là cậu sẽ ở đây mà.
Tôi giật mình quay lại, là Thạch-biển, và… Nguyên! Tôi bất ngờ đứng dậy.
- Hân à! Tớ xuống đây tìm cậu nhưng nghe mẹ cậu nói là cậu lên nhà tớ từ sáng. Ngốc! Tớ gọi về nhà thì mẹ tớ bảo cậu vềrồi. tớ tìm cậu suốt mà không thấy, may nhờ có bạn này…
- Tớ dẫn cậu ấy đi tìm Hân đấy, kiểu gì cũng biết cậu ra đây! Thôi, hai cậu nói chuyện nhé, tớ chạy ù ra đằng kia mua kem cho ba đứa!
Rồi Thạch chạy vụt đi, để lại tôivà Nguyên đứng trên vách đá…Tôi quay sang Nguyên:
- Cậu không đi ăn kem hả?
- Kem nào, hay là…à….đừng nói là…!
- Ừm, tớ đọc đấy!
- Ngốc! cậu ngốc mà, chúng ta có giao ước gì, cậu không nhớ à, cậu có lật cuốn sổ lại không?
- Ơ… Tớ quên mất, tớ không đọc phía đằng sau cuốn sổ!
- Tớ đã bảo rồi mà, cũng hay là cậu quên đọc nó!
- Có gì à? Hay cậu nói xấu tớ đó?
- Không, bí mật…
- Nguyên này, cho tớ ôm cậu được không?
- Ừm, nào, ngốc, mây ngốc…
Rồi tôi tựa vào Nguyên rồi khóc, khóc nhiều lắm, Nguyên lấy tay xoa đầu tôi, cậu ấy vẫnnhư thế, thật ấm áp…
- Được rồi, cám ơn cậu!
- Ừ, cậu sống vui chứ mây ngốc?
- Lúc đầu thì hơi lạ nhưng cũng quen dần.
- Và, nhớ tớ không? Hay là cậu mải chơi với cậu bạn kia mà quên tớ rồi?
- Không, tớ vẫn luôn nhớ Nắng của tớ!
…
***
Tôi cùng Nguyên và Thạch chơi đùa ở biển suốt buổi chiều hômđó. Tôi rất vui và cười tít mắt…Mây, Nắng, Biển. Tuổi mười bảythật vui tươi và nhiều cảm xúc, những dư vị đầu mùa…
Tôi tiễn Nguyên ra xe buýt khi trời đã tối muộn. Thạch về trước vì có chuyện đột xuất gì đó, Nguyên và tôi