watch sexy videos at nza-vids!
AULAC.SEXTGEM.COM
02:50:3501/02/2025
Clip Nóng Bóng
[H0T]
» GAME OFFLINE ANDROID
Ứng dụng giải trí 18+ cho Android
Truyện Tranh
Tuyển Tập Girl Xinh +18 XXX
Bạn Có Thể Tải Truyện Về Máy Để Đọc Tại Đây
Trang chủ » Truyện Ngắn » Loài chim không chân
Bài viết được đăng bởi : L0ngHack™
Đăng lúc: 00:59:45 l2013-04-04
L0ngHack [Admin]
Cấp Bậc:
Người sáng lập
“Em có biết về một loài chim không có chân, mải miết bay từkhi nở ra và chỉ đến khi chết đimới về với đất?”
Tôi đã không biết điều về truyền thuyết đó cho đến khi anh kể với tôi.
Anh – một người con trai điềm tĩnh đến mức khó tin. Với mọi chuyện, anh đều từ từ phân tích, xem xét mọi phương án vàgiải quyết nó một cách bình tĩnh đến kỳ diệu.
Nếu các bạn gặp anh một lần, các bạn sẽ hiểu rõ về hai từ “bình yên” mà không cần phải tra từ điển để hiểu nghĩa của nó. Tin tôi đi! Anh luôn nhẹ nhàng với mọi sự việc. Dù bạn có đứng trước mặt anh mà quáttướng lên hay làm hỏng một món đồ mà anh vô cùng trân trọng thì anh cũng sẽ không nổi giận với bạn. Khi đó anh sẽ nói “vì mọi thứ cần phải thế”. Tôi quá thuộc câu nói này.
Còn tôi – khi đó là một con nhóc cấp ba sở hữu đầy đủ quá trình bất ổn tâm lí. Nó gồm có cảm giác lạc lõng, thấtvọng một cách vô cớ và mất lòng tin vào mọi thứ dù chẳng ai làm gì. Tôi đã luôn nghĩ chỉ có mình mình như thế. Nhưng bây giờ, khi đã hai mươi tuổi, tôi phát hiện ra đứa trẻ nào cũng sẽ trải qua một thời kì khủng hoảng như thế. Giống như con sâu phải chịu bó mình trong kén, rất bức bối và khó chịu. Nhưng đó là quá trình cần thiết để trở thành bướm.
Tóm tắt về tuổi thơ của tôi thì chỉ có hai giai đoạn.
Trước mười tuổi, ngoài nghịch dại ra thì tôi chẳng biết gì cả. Không lo nghĩ đến tương lai, không biết rằng mình sẽ lớn lên và sẽ có rất nhiều thứ thayđổi. Không biết rằng con người ai cũng sẽ phải chết đi. Không biết rằng mình không biết gì cả.
Cho đến năm mười tuổi, khi người cha duy nhất trên đời mất đi. Tôi biết được một chút về cái gọi là sinh li tử biệt.
Và từ đó, tôi chính thức biết nghĩ về sau này, biết sợ mất mát và biết tủi thân.
Tôi thích tách mình ra khỏi tập thể, tìm một góc nào đó nằm nghe nhạc và… ngủ.
Nói thẳng ra, ngoài lười ra thì tôi chẳng có gì nổi bật. Tôi rất lười giao tiếp, lười mỉm cười, lười lắng nghe. Điều duy nhất mà tôi không lười chính là… xài tiền.
Trong suốt quãng thời gian học cấp ba, có lẽ anh là người trò chuyện với tôi nhiều nhất và cũng là người tôi chịu khó bộc lộ cảm xúc nhất.
Anh có một tiệm sửa chữa điệnthoại di động nhỏ nhắn và rất độc đáo. Đến cái tên của nó cũng độc đáo – thầy lang di động.
Tôi thích căn tiệm ấy. Ở đó có một chiếc ghế dài màu trắng, ngồi tại đó có thể nhìn ra dòng xe cộ ngoài đường. Nhưng những người chạy ngoàikia lại không thể thấy tôi.
Và chiếc ghế đó dường như ngoài tôi ra thì chẳng ai ngồi.
Ngăn cách giữa tôi và anh là một tủ đựng điện thoại. Anh ngồi phía sau đó, đối diện với máy tính, lựa chọn những bài hát hay mở cho tôi nghe.
Còn tôi, lười biếng ngồi dựa người vào lưng ghê, mắt thờ ơ nhìn ra đường. Và sau khi nhìn mỏi mắt, tôi sẽ… ngủ.
Suốt một quãng thời gian dài, tôi chỉ đến tiệm anh và ngồi nhìn quanh quẩn. Trong lòng thì luôn có một nỗi buồn. Cảm giác rất trống trải và bơ vơ. Có điều tôi lại chẳng muốn tìmai bầu bạn.
“Sao em không đi chơi với lớp mà lại đến đây?” – Có một lần anh đã hỏi tôi như thế trong khi đang vặn nhỏ volume ca khúc Em để chuyển sang bài Nhỏ Ơi.
“Em không hòa nhập với lớp.” –Và tôi đã trả lời anh.
“Lí do là gì?” – Anh xoay lại chiếc ghế văn phòng, tì cằm lên tủ điện thoại mà nhìn tôi.
“Có lẽ em khác với họ. Cô giáoNgữ Văn hồi cấp cấp hai của em nói rằng những người mất đi một phần gia đình luôn có suy nghĩ khác với những ngườicó một gia đình trọn vẹn.” – Tôi nhún vai, bình thản trả lời mà trong lòng đắng nghét. Cô giáo Ngữ Văn và cũng là chủ nhiệm của tôi trong những nămcấp hai đã nói như thế.
“Là vì ai cũng nghĩ mình khác mọi người nên mới không thể hòa nhập.” – Anh nhỏ nhẹ nhận xét.
Khi đó tôi còn quá nông nổi và nông cạn để hiểu được ý tứ của câu nói ấy. Anh cũng biết như thế nên đã
giải thích tiếp cho tôi.
“Người ta có thể đau lòng vì những lí do khác nhau nhưng đều đau cùng một kiểu. Cảm giác đau vì mất người thân, mất người yêu hay bị bạn bè phản bội cũng đều như nhau thôi. Chỉ đơn giản là đau. Là vì ai cũng nghĩ những điều mình giấu trong lòng khác với mọi người cho nên giữa người với người luôn có một khoảng cách.”
Tôi còn nhớ, giọng anh khi đó rất trầm, rất ấm, nhẹ nhàng vàdu dương. Gương mặt anh khi đó rất hiền, rất chân thành.
Mọi thứ ở anh đều rất nhẹ nhàng, như những bông tuyết thực hiện một hành trình rất dài từ trời cao nhưng chỉ đáp xuống đất một cách êm ái, không phô chương. Cũng theo đó, tình cảm trong tôi khẽ khàng nảy nở từ lúc nào tô
123>>
Bài viết:Loài chim không chân
Đăng lúc: 00:59:45 l2013-04-04
Chia sẻ : Fb TW ZM
Cùng Chuyên Mục
Mùa hạ của những cơn mưa và kí ức...
Hành trình tình yêu của những bức ảnh
Nỗi Buồn Sau Hàng Mi
Hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ
Đom đóm của bầu trời
1234...678»
Time load : 0.000390 s
Trang Chủ

U-ONC-STAT U-ONC-STAT
Wap tải game | Game đỉnh | Game kinh điển | Clip Hot | Clip độc | Video Sex hay l Ảnh xxx l Tải Ola | VnPlay l Vườn Thủy Cung
Tags : .