Bài viết được đăng bởi : L0ngHack™ Đăng lúc: 16:46:31 l2013-03-19
L0ngHack [Admin] Cấp Bậc: Người sáng lập
Giờ này anh đang làm gì vậy? Anh có đang ở Sài Gòn không?Đã lâu lắm rồi mới được rảnh rỗi và có một chút thời gian riêng cho mình để em có thể làm một chút gì đó giống như lúc này em đang viết mấy dòng cho anh vậy, không phải là đầu tiên nhưng sẽ là lần cuối cùng.
Anh biết không trong lòng em đã giằng xé không biết bao nhiêu lần mỗi khi nghĩ đến anh. Em bị giằng xé tâm can giữa những câu hỏi mà có lẽ sẽkhó có câu trả lời từ phía anh. Có thể anh sẽ không hài lòng khi em nhắc lại chuyện đã qua nhưng xin anh đừng giận em! Em cũng đã nhiều lần băn khoăn không biết có nên nói hết những gì em đã, đang suy nghĩ về anh và em hay không, cuối cùng em nghĩ mình nên nói ra hết cho anh hiểu, dù điều này không có ý nghĩa gì với anh nữa và thậm chí nó có thể khiến anh khó chịu và em bị cười nhạo cũng được. Sẽ chẳng sao cả, em chấp nhận hết để trong lòng em được thoải mái, và em cũng tự nhủ rằng sau lần viết này em sẽ không nói với anh những lời giống như kẻ khùng và ngốc nghếch nữa. Vì vậy anh hãy cốgắng để đọc hết nhé.
Anh còn nhớ không? Đã không ít lần em hạ thấp bản thân mình, bỏ qua sỉ diện của bản thân nói với anh những lời yêu thương tự trái tim mình. Một ngày, hai ngày rồi hơn một tuần trôi qua không thấy anh chủ động nhắn tin, thậm chí em nhắn cho anh và nói rằng hãy cho em sửa sai một lần nữa. Vậy mà anh vẫn dửng dưng, vẫn im lặng không một lời hồi âm, bỏ mặc em độc thoại một mình. Anh đáp lại bằng một sự im lặng, im lặng đáng sợ. Cả buổi tối sau khi quyết định sent tin nhắn đó đi em không tài nào ngủ được, chờ sự hồi âm của anh. Đừng im lặng, anh cứ nói hết lòng mình đi, đau một lần rồi thôi anh à! Trái tim em đã đủ đau lắm rồi, nó sắp vỡ vụn ra không chắp vá được nữa. Đau thì em sẽ khóc, khóc một lần rồi thôi chứ cứ như thế này mỗi lần nghĩ về anh em lại để cho nước mắt chảy tràn không ngăn lại được. Em nghĩ rằng dần dần em sẽ chấp nhận được, để không thấy buồn, không phải khóc khinghĩ về anh. Dặn lòng phải cố quên anh thôi nhưng càng cố quên thì càng thấy nhớ.
Tại sao vậy anh? Hết yêu là hết yêu đừng lấy lí do tại ai, tại facebook hay bất cứ điều gì? Vì tất cả những lí do ấy đều là nguỵ biện. Anh là người biết suy nghĩ nên sẽ biết cách nói sao cho bạn bè anh hiểu. Vậy mà anh lấy lí do đó để rờixa em. Anh nói em không mangđến cho anh những gì anh mong muốn, anh nói anh muốn nói chuyện với em nhưng em đều mang công việc ra nói, anhcũng biết em muốn chia sẻ với anh nhưng anh lại nói với em rằng anh đang mệt mỏi anh không muốn nghe. Vậy thì có gọi là chia sẽ không hả anh? Anh nói em làm anh thất vọng vì những điều anh mong muốn em làm nhưng em không làm được. Anh nói đúng. Nhưng anhthử hỏi lại lòng mình xem những gì anh hứa với em anh có làm được không? Có khi nào em nói hai chữ thất vọng với anh chưa? Còn rất, rất nhiều nữa,… nhưng em không muốn nói ra, nói làm gì nữa vì nó có còn quan trọng với anh đâu. Em tự hỏi tình yêu trong anh đủ lớn để bỏ qua những chuyện đó chưa? Chỉ vì chuyện đó mà anh bỏ qua tất cả những yêu thương, những việc em đã làm… Vậy thì chờ đợi điều gì? Chờ đợi để làm gìnữa? Chờ đợi anh ban phát lòng thương hại hay sao? Cái em cần là sự cảm thông, sự chia sẻ, tình yêu thương và sự tôn trọng, em không cần sự thương hại đó đâu anh. Có phảimình xa nhau vì những lí do đó hay vì lòng anh đã thay đổi – anh đã muốn nắm lấy một bàn tay khác?Anh à, em chấp nhận chỉ đau một lần, anh đừng im lặng như thế anh nói thẳng ra đi cho lòng em nhẹ… Từ bao giờ em không còn thói quen đọc lại tinnhắn cũ nữa. Em đã bỏ hết những thói quen ngày trước chỉ vì sợ cảm giác nhớ anh trànvề, có bao giờ anh nhói lòng vì em chưa anh? Tình yêu chỉ là một phần trong cuộc sống củaem thôi nhưng anh đã chiếm đi một phần đó rồi, em rất quý thời gian và giờ em đang “cho anh thời gian” em hy vọng anh sẽ tôn trọng nó như em… Em sẽ chẳng níu kéo anh lại em yêu anh nên anh sẽ tự lựa chọncon đường của riêng anh-ở đó có thể sẽ chẳng có em nữa… mong anh luôn vui như khi còn yêu em.
Mình xa nhau đã hơn 2 tháng rồi, một quãng thời gian không dài nhưng thật khó khăn với em, khó khăn với con bé lúc nào cũng chỉ biết ôm khư khư quá khứ để sống, lúc nào cũng chỉ ngồi một chỗ mường tượng thật nhiều về anh. Em không nghĩ mình có thể quên, có thể ngừng yêu anh, ngừng nhớ về anh, ngừng trách bản thân mình. Nhưng mọi thứ đã qua… Em nghĩ mình cần đứng dậy, cần tiếp tục bước dù bên cạnh em giờ không còn anh cùng em bước tiếp. Có những lúc trái tim em như nghẹt lại, thôi thúc em đi tìm anh. Đi tìm một câu trả lời cho thỏa mãn.
Anh đã rời xa em bằng sự im lặng, một sự im lặng đến đáng sợ, không lý do, không một câu chia tay, anh bỏ mặc e