Bài viết được đăng bởi : L0ngHack™ Đăng lúc: 10:39:01 l2013-03-17
L0ngHack [Admin] Cấp Bậc: Người sáng lập
Nghe đến tên truyện có thể mọi
ng sẽ thấy hơi phản cảm nhưng
nội dung của nó thì ko phản cảm
chút nào........ Tôi bỏ cô ấy để yêu một người
khác, không phải vì tôi đã chán
cô ấy… mà đơn giản là vì… cô ấy
quá đặc biệt, tôi không thể hiểu
nổi… và tôi sợ phải hiểu, sợ phải
bước vào thế giới đầy rối ren của cô ấy.
Người yêu tôi bây giờ là một
người đơn giản, cô ấy không quá
hiền và cũng chẳng có cá tính dữ
dội mấy, cô ấy không tự design
một món quà cho tôi, không bấtngờ đến trước cửa nhà tôi trao
cho tôi một nụ hôn, không nhét
một cái gối to vào bụng và tưởng
tượng rằng chúng tôi sắp có
con… không, cô ấy không làm
những điều mà người yêu trướccủa tôi làm. Cô ấy chỉ đơn giản
gọi cho tôi một cú điện thoại mỗi
ngày. Nếu muốn đi chơi với tôi,
cô ấy sẽ lên kế hoạch trong vòng
mấy ngày trước. Đến ngày
Valentine cô ấy tặng tôi một miếng chocolate hình trái tim,
trơn bóng không như miếng
chocolate mà người yêu trước
của tôi tự làm, có tên tôi và tên
cô ấy trên đó.
Có thể có sự khác biệt quá lớn trong cách yêu của hai người…
và cho dù biết rằng… người yêu
trước của tôi yêu tôi một cách dữ
dội hơn… thì tôi cũng không
dám sống trong tình yêu ấy, tôi
sợ sẽ bị nhấn chìm… điều tôi cần là một tình yêu đơn giản, có thể
dẫn đến hôn nhân thì càng
tốt.Sau khoảng 2 tháng chia tay,
tôi vẫn nhớ cô ấy nhiều lắm, tôi
không thể bắt gặp cô ấy trong
hình hài người yêu mới nên tôi thường tự thần ra một mình,
người yêu mới của tôi thấy vậy
cũng hỏi thăm nhưng cũng chỉ là
hỏi thăm cho qua chuyện, cô ấy
không quan tâm nhiều đến điều
mà tôi đang nghĩ. Bất ngờ một hôm… Tôi nhận
được tin nhắn của người yêu cũ.
“Anh thế nào rồi? Anh có được
hạnh phúc không?”
Tôi reply ngay sau đó.
“Không hạnh phúc lắm! Nhưng giản đơn là được, anh cần nó…”
Một lúc lâu tôi không thấy cô ấy
reply.
Tay tôi vẫn cầm điện thoại, vẫn
chờ một dòng tin nhắn. Một lúc…
một lúc lâu nữa… Tôi không chịu được nữa… tôi phải gọi lại, phải
nghe bằng được giọng của cô
ấy… Bất chợt, tôi chưa kịp bấm
số thì điện thoại của tôi reo… Số
của cô ấy… tay tôi run như lần
đầu tôi bấm số làm quen với côấy.
- Em à, có chuyện gì không? Tôi
cố lạnh lùng.
- Mình làm người tình anh nhé…
- Vậy là sao?
- Anh không cần phải yêu em…chỉ cần anh đến bên em những
lúc anh cần em… có được không
anh?
- Ừ…
Tôi biết tôi ừ là vì tôi còn quá yêu
cô ấy… và tôi không có cảm giác tội lỗi mấy với người yêu mới…
đơn giản là vì tình yêu mới
không có gì đặc biệt, nổi trội.
Chúng tôi gặp nhau ở một quán
cà phê nhỏ và đầy hoa cúc cắm ở
xung quanh các vách tường. - Anh tưởng em thích các quán
cà phê có gam màu trầm cơ mà?
- Ồ… quen em lâu như vậy mà
anh cũng không biết là em dễ
thay đổi hơn là một cái lật tay
sao? Tôi cười, cô ấy vẫn hóm hỉnh như
vậy, vẫn duyên dáng như vậy.
Chúng tôi về nhà của cô ấy, yêu
nhau cũng khá lâu rồi nhưng
thực ra tôi chưa bao giờ lên nhà
cô ấy, tôi chỉ đứng tiễn cô ấy ngoài cổng khu chung cư, cô ấy
bảo cô ấy chỉ sống một mình nên
không muốn đàn ông lên, sợ lắm
chuyện phát sinh, tôi bật cười, tôi
đâu đến nỗi dê như thế, mà bây
giờ là thời đại gì rồi mà cô ấy còn sợ chuyện đó… Vậy mà bây giờ…
cô ấy chủ động mời tôi lên nhà.
Mọi người hàng xóm và bác bảo
vệ già có vẻ quí cô ấy, người mỉm
cười, người chào cô ấy, riêng bác
bảo vệ thì nháy mắt với cô ấy một cái.
- Con bé này. Thế là cũng chịu
dẫn người yêu lên nhà rồi hả?
Cô ấy cười nụ…
Nhà của cô ấy quá rộng đối với
người ở một mình… chúng tôi ngồi uống nước, nói chuyện, bất
chợt, cô ấy cố ý dựa vào ai tôi, tôi
ôm lấy vai cô ấy… chúng tôi ngồi
lặng một lúc… rồi cô ấy kéo
khuôn mặt tôi lại thật gần, thật
gần… tôi vẫn còn nghe rõ… lúc nụ hôn buông lơi lần đầu… cô ấy
tựa trán cô ấy vào trán tôi thì
thầm: “Em nhớ anh… đã từng
nhớ không chịu nổi…” Tôi hôn
cô ấy mãnh liệt hơn… Và chuyện
đó đã xảy ra. Đó là lần đầu củahai chúng tôi.
Người ta bảo hạnh phúc xuất
phát từ tình yêu chân thực
thường không thể đi đ