21:47:33 | 31/01/2025 |
Khi một người có cái chân đau thì họ chỉ nghĩ về cái chân đau đó.. Điều đó có lẽ đúng. Một người đau, người ta chỉ nghĩ đến nỗi đau của mình, đau khổ vì nó, ôm khư khư nỗi đau đó, và thậm chí không muốn cho ai động vào.
Họ tự dằn vặt mình và tỏ vẻ không muốn để người khác giúpđỡ, họ vô tình hay cố ý làm những người xung quanh khó xử hoặc buồn lòng.
Nói thật, đấy không phải là mạnh mẽ gì, mà chẳng qua đấy là sự kém cỏi, kém cỏi và hèn vì nghĩ rằng mình không thể vượt qua được và cũng vì thế mà sinhra tính tự phụ, bất mãn, nằm đó gặm nhấm nỗi đau.
Hèn kém đến nỗi ngay cả tự bản thâncũng không muốn vượt qua, hạn chế mình ngay cả trong suy nghĩ... chỉ muốn sốngmãi với quá khứ đau buồn, chán chường với hiện tại và bi quan về tương lai.
Em à, khi có nỗi đau thì phải cố gắng mà đứng dậy, vượt qua nó,chứ khôngphải là cứ để nó ngàycàng nặng hơn, càng không thể chữa nổi. Ngã rồi thì phải biết đứng dậy, đứng dậy mà đi tiếp chứ không phải nằm ì ra đó mà kêu, mà khóc... Vẫn biết chẳng có người mạnh mẽ, chỉ có người cố tỏ ra là mình mạnh mẽ, nhưngtỏ ra mình mạnh mẽ không phải là bằng cách bấtcần, để mặc mọi chuyện muốn đến đâu thì đến, để suốt ngày chỉ nói: kệ tôi, mọi người đừng quan tâm đến tôi, đấy là chuyện riêng của tôi...
Hãy để nỗi đau đó vơi đi với quá khứ,với một miền xa xăm nào đó trong thâm tâm. Để thỉnh thoảng đôi khi nhớ sẽ lại có cảm giác nhói đau, nhưng đauđể nhớ, đau để tránh,đauđể không bao giờ bị đau như vậy. Và lúc đó hãy mỉm cười, không lãng quênvì nó đã là quá khứ. Hãy làm sao sốngtrọn vẹn với hiện tại và hướng thẳng tương lai...
Đối diện với chính bản thân mình, tự hỏi xem thực sự mình muốn gì, rồi từ đó thấy mình cần phải làm gì... Và hãy nhìn xung quanh một chút, có bao người đang nhìn Em đấy. Họ có thể không giúp được Em , nhưngít nhất họ dạy Em cách quan tâm và mởlòng với người khác...
"Đưa tay đây, tôi sẽ kéo em đứng dậy... "
nhưng em sẽ chẳng thể làm được gì
khi mà ngay chính cả bản thân em
cũng không muốn được tự đứnglên...
Tất cả những việc em cần phải làm và đang còn dang dở. Em nhất định phảilàm tiếp , em không thể chuyển giao cho người khác được.Dẫu tôi có muốn cũng không thể . Em biết điều đó mà ! đúng không?
Tôi biết em đang rất buồn và em đang có ý muốn bỏ cuộc . Em muốn làm thế thật sao ? Tôi không muốn ! tôi không muốn thấy 1 người cùng sống trong gia đình của tôi lại mất niềm tin vào bản thân như thế , mà giờ đây lại có ý muốn bỏ qua tất cả Em ơi ! Trên con đường mà ta đi luôn có khó khăn và vất vả .Nếukhi đó tôi đưa đôi tay của mình ra đỡ em đứng dậy .Khi đó em sẽ nghĩ gì và làm gì khi đó ? Mỉn cười và bước tiếp chăng?Tôi mong là thế !!!
Sau những khó khăn và vất vả sẽ là thành công hay thất bại đây ??? Điềuđó phụ thuộc ở chính em đấy !!!
Đằng sau nụ cười là nước mắt.... Đằngsau nước mắt là niềm đau... Đằng sautình đầu là tan vỡ.... Đằng sau nỗi nhớ là tình yêu... Đằng sau lời yêu là dối trá.....
Đằng sau lạnh giá là khát khao.... Đằng sau chiêm bao là vỡ mộng.... Đằng sau biển rộng là bão giông... Đằng sau cảm thông là thương hại..... Đằng saukhép lại là mở ra... Đằng sau ta là quá khứ.... Đằng sau quá khứ là tương lai?
Uh, hy vọng là thế...
18t chưa hẳn đã trưởng thành...nhưng khi đã biết cảm nhận nỗi đau thì sẽ vượt qua được! Không gì là không thể emnhé!